Đọc xong bài ni trong báo Trà Sữa thì nhớ đến lớp ta nên là đăng lên. Lúc đầu xem mục thì tưởng chuyện
về tình yêu nhưng mà đọc thì mới biết viết về tình bạn bè, trường lớp, thầy cô. Cài tên làm mình hiểu
nhầm nhưng đọc xong mới thấy hấn rất ý nghĩa. Mang đến thông điệp cho những người bạn sợ phải xa
nhau và sợ bị lãng quên: "Trái tim có nhiều ngăn hơn ta tưởng". Đọc và cảm nhận!
Trái tim có nhiều ngăn hơn ta tưởng Hôm nay là buổi học đầu tiên của đội tuyển Văn, kể từ ngày biết kết quả thi vòng Một. Trước khi đi thi, cô
Lan đã cẩn thận nhắc học trò:
- Kết quả thi hôm tới, cho dù có thế nào, cô vẫn muốn nhìn thấy đông đủ các con ở lớp học này. Miễn là
cô còn muốn dạy, các con càng muốn học, thi cử có là gì!
Lúc đấy đứa nào cũng toe toét gật đầu lia lịa.
- Ôi, cứ cho con đến nhà cô như thế này thì không học cũng được! - Diệp hí hửng.
- Đã thế, đến lúc ấy mình đừng học trong nhà nữa cô ơi, ra ngồi dưới giàn ti-gôn đi cô! Trời ơi, viết bài mà
ra đấy ngồi là nhất quả đất!
Quỳnh vừa nói vừa tự vỗ tay khen cái ý tưởng vĩ đại của nó. Cả bọn xuýt xoa hưởng ứng, mỗi đứa góp
một câu:
- Đem trà sữa ra đấy uống chẳng phải là thiên đường à!
- Hôm nào cô không dạy tụi con vẫn đến "tự học" được không cô?
Bọn con gái bình thường đã nhiều chuyện, bọn học Văn càng giàu trí tưởng bở hơn. Chúng nó tranh nhau
nói về đủ thứ chúng nó muốn làm dưới tán ti-gôn hồng rực ấy. Cô Lan nhìn học trò mỉm cười, nhớ lại thời
học sinh của mình.
Vậy mà hôm nay đội tuyển vốn chỉ vỏn vẹn bốn đứa giờ còn ba.
- Quỳnh đâu rồi các con?
- Chắc nó vẫn buồn về kết quả thi nên hôm nay không đi cô ạ. Để vài hôm choi nó nguôi nguôi rồi lại đâu
vào đấy thôi cô.m - Diệp nói nhanh. Nó đã nghĩ thể nào cô cũng hỏi, và nó, là cái đứa học cùng lớp Quỳnh,
ở sát vách nhà Quỳnh, không trả lời thì còn ai trả lời được?
- Ừ. Tội nghiệp con bé. Thi cử lận đận quá!
Cả cô lẫn trò chùng xuống lặng thinh vì câu nói ấy. Quỳnh là đứa có năng khiếu. Từ lớp 6 đến giờ nó lúc
nào cũng ở trong đội tuyển Văn, và luôn là đứa đầu tiên thầy cô muốn đem đi thi thố. Nhưng năm, nào
nó cũng không có giải. Thầy cô năm nay nhìn năm trước, chẳng hiểu tại sao một đứa như thế lại không
được giải? Trong lúc học nó xuất sắc như thế cơ mà? Vậy mà vẫn kiên quyết chọn nó đi thi.
Năm nay nữa nó lại không có giải.
- Đúng là học tài thi phận - Cô thở dài.
Mấy đứa không biết nói gì đều quay ra nhìn Diệp. Con bé thấy khó xử chết đi được. Nó nghĩ thầm: "Thôi,
cô không nhìn thấy cái bộ dạng thiểu não của Quỳnh cũng được."
*
Lúc biết kết quả thi, mặt Quỳnh hơi tái đi. Rồi cả buổi nó im lặng không nói gì.
Buổi tối, Diệp với Quỳnh thể nào cũng chạy qua chạy lại nhỏ to luôn chuyện. Nhưng hôm ấy Quỳnh chẳng
ló đầu sang nhà Diệp, và đến sáng hôm sau đi học, mắt sưng húp, Quỳnh vẫn không nói nửa lời.
Vốn dĩ Quỳnh là đứa mít ướt kinh khủng. Mẹ mắng - khóc. Giận dỗi thằng em ở nhà - khóc. Đọc chuyện - khóc.
Xem phim - khóc. Và thậm chí, hồi xưa, bị điểm kém, nó cũng gục xuống bàn mà khóc.
Chỉ khi Diệp mắng: "Khóc thì điểm có cao lên không?" Nó mới đỡ được phần nào cái tói dùng nước mắt "giải
quyết" điểm số.
Nói chung Quỳnh khóc sụt sùi nhiều như mưa, nhưng nó cũng "sáng nắng chiều mưa" chả khác gì thời tiết!
Khóc lóc, kể lể với Diệp xong, lại toe toét như không.
- Đồ khóc nhè chè thiu! - Diệp lẩm bẩm.
- Ờ tau chè thiu mà! - Quỳnh cười hớn hở.
Nhưng lần này, đã ba ngày, vẫn chưa thấy Quỳnh cười. Hôm nào đến lớp mắt cũng sưng húp. Và dường như
khóc ở nhà chưa đủ, đến lớp, thi thoảng lại thấy nó nào sụt sịt, nào lục khăn giấy...
- Nó làm sao thế mày?
Cả lớp xúm vào hỏi...Diệp. Con bé khốn khổ phải trả lời đi, trả lời lại đến năm chục lần: "Ừ chắc nó buồn vì kết
quả thi vừa rồi". Từ lớp Sáu đến giờ cứ thi là rớt ai mà chịu được chứ?
Các thầy cô cũng...quay ra hỏi Diệp, dù cũng đã phần nào đoán được câu chuyện của Quỳnh. Nó lại tốn thêm
chục lần giải thích nữa. Thầy cô nghe xong, người gật gù, người cau mày, người ra vỗ vỗ Quỳnh nói vài lời
khuyên nhủ. Con bé vừa dạ vâng vừa sụt sịt!
Diệp than thầm: "Ôi trời. Nó đã khóc rồi lại đụng vào thì nó còn khóc hơn!". Nó đã có kinh nghiệm đối phó với
tiền sử khóc nhè chè thiu của Quỳnh rồi, nên biết: Cứ phải chờ cho con bạn qua cơn thôi!
Nhưng hôm ấy, tức là ngày-thứ-tư-khóc-lóc, mà Quỳnh vẫn ủ ê. Kiểm tra 15 phút, Diệp bất thần ngẩng lên,
thấy con bạn vừa mải miết viết vừa đưa tay chùi nước mắt. Diệp vốn bình tĩnh mà bỗng dưng bụng dạ cồn cào.
Có gì khóc không ổn rồi! Hình như không phải chỉ vì chuyện thi cử!
Giờ ra chơi, nó nhấm nháy với mấy đứa, lôi bằng được Quỳnh xuống căng-tin. Trời lạnh, cả bọn xì xụm mì tôm
chanh nghi ngút khói thơm sực, cũng cả cần nhớ là Quỳnh đang trong thời kỳ khóc lóc:
- Mày không ăn bò khô đúng không, tau lấy đây! - Tuấn Anh nhòm ngó sang hộp mì của Quỳnh. - À à mày ăn
sáng rồi nên không ăn chứ gì, thôi để tau ăn hộ!
Diệp cấu nó một cái, thằng bé kêu oai oái:
- Giời ơi, nước đổ vào cái áo mới của tau rồi! Á à. Nga, mày thừa nước đục thả câu à, gắp trộm bò khô của tau à!
Quỳnh nhìn chúng bạn nhí nháu, bất giác phì cười. Bỗng đâu lại thấy nước mắt rưng rưng.
- Mày làm sao thế? - Diệp, lần này khoonh đợi được nữa. - Khổ lắm, khóc lóc thì người ta đem giải đến cho à!
- Tao...không khóc vì chuyện thi rớt! - Quỳnh mếu máo.
- Hả?
Cả bọn đang chí chéo đều dừng khựng lại, nhìn Quỳnh.
Nhưng mà, đã trống vào lớp.
*
P/S: Đây chỉ mới là gần một nửa đầu tiên
(ngồi đánh hơn một tiếng, mỏi tay muốn chết)
Đáng lẽ ra phải đọc hết thì mới thấy ý nghĩa nhưng mà tại giờ phải tắt máy, nên là mới chỉ đăng được một nửa thui,
tối đăng lên tiếp.
Thông cảm nhá!